3×3 eye – một bộ truyện kén người đọc
Hôm nay mình xin được giới thiệu (lại) và phân tích cho bạn đọc bộ truyện 3×3 Eyes, hay còn được biết đến với cái tên “Cô Bé Ba Mắt” tại Việt Nam. Các độc giả thế hệ 9X hẳn không hề xa lại với bộ truyện được nhà Trẻ phát hành. Truyện kể về cuộc hành trình vạn dặm của một cặp đôi kì lạ – Pai, người sống sót duy nhất của tộc người ba mắt hùng mạnh, và Yakumo Fujii, kẻ hầu bất tử của cô. Họ đi tìm pho tượng tam nhân, một cổ vật tương truyền rằng có khả năng biến người ba mắt và kẻ bất tử thành những người bình thường.

Cá nhân duy nhất của một tộc người tinh thông ma pháp, cùng một người bất tử dù bị tan xác vẫn không chết. Điều gì khiến họ khao khát được làm người bình thường đến mức sẵn sàng vứt bỏ sự tồn tại kỳ diệu của mình?
“Để được sống bên cạnh những người khác”
Đó là thông điệp của tác giả Yuzo Takada trong kiệt tác đồ sộ đã giành giải Kodansha Manga Award cho hạng mục Shounen. Chỉ sau 40 volume, và 15 năm sáng tác của sensei từ năm 1987 đến 2002, thông điệp đó mới được truyền tải một cách trọn vẹn.
Sơ lược nội dung:

Câu chuyện mở đầu với cảnh cậu bé giao hàng Yakumo Fuji giúp đỡ một cô gái ăn mặc rách rưới đi lang thang trên đường phố Shinjuku. Cô ta giới thiệu mình tên là Pai, đến từ Tây Tạng để tìm một người. Cô gái này đã vượt vạn dặm trường đến Nhật Bản theo cách nào thì người đọc và cả Yakumo cũng không biết được. Nhưng đó chắc chắn là một hành trình gian khổ khi nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô.
Người mà Pai tìm kiếm là chính Yakumo. Cha của cậu, một nhà khoa học nghiên cứu vùng đất Tây Tạng, đã khám phá ra được thân phận thật sự của Pai. Cô là người sống sót cuối cùng của tộc người ba mắt (Sanjiyan), chủ nhân cổ xưa của toàn thế giới. Một đế chế hùng mạnh nhưng đã bị tận diệt và xoá sổ khỏi mặt đất. Trong những giờ hấp hối giữa cảnh hoang sơ hiểm nghèo, ông gửi Pai đến với Yakumo với hy vọng cậu bé sẽ thay ông giúp Pai đạt được ước mơ trở thành con người, dù chính ông cũng không biết làm cách nào để đạt được điều đó.
Yakumo nhìn chiếc sọ rỗng của cha được Pai mang về Nhật Bản cùng tờ di chúc của ông, và cô gái xa lạ. Người đàn ông đã bỏ rơi cậu đơn độc tại Shinjuku để theo đuổi giấc mơ khám phá, nay lại ném cho cậu một nhiệm vụ bất khả thi, thậm chí có phần hư cấu. Phải đến khi đám quái vật từ thế giới bên kia xuất hiện và giết chết Yakumo, Pai mới bộc lộ bản thể thật qua việc hé mở con mắt thứ ba và cứu sống Yakumo bằng lời nguyền của sự bất tử.

Từ đó cuộc sống bình thường của Yakumo hoàn toàn đảo lộn. Một Kẻ bất tử (Wu) không thể sống giữa xã hội loài người khi chủ nhân của anh ta luôn là mục tiêu của các thế lực ma quỷ. Hắn cũng không phải vô địch khi lũ quái vật tép riu cũng có thể cắt xẻ cơ thể hắn thành từng mảnh. Sự bất tử của Yakumo dần bộc lộ bản chất là một lời nguyền, khi cậu không thể chết nhưng vẫn cảm thấy đau đớn đến hồn bay phách lạc. Sự tồn tại dai dẳng của cậu gắn chặt với sự sống của Pai, cô bé chết thì Yakumo cũng chết theo.
Thân phận của Wu là tấm khiên thịt và là chư hầu của người ba mắt Sanjiyan. Nhưng đó lại không phải lý do để Yakumo đi đến quyết định giúp Pai hoàn thành tâm nguyện của mình. Kẻ bất tử Yakumo phục vụ Parvati (tên thật của Pai, dựa trên nữ thần bảo trợ gia đình trong Đạo Hindu), nhưng cậu trai Yakumo thì đang giúp đỡ cô bé Pai, như cái ngày mà cậu trông thấy cô tại Shinjuku. Hôm đó cậu đã chặn đường một tên cướp để giành lại chiếc ba lô của Pai mặc cho hắn đánh trả. Thì với thân phận của một Wu cậu cũng tiếp tục làm điều tương tự: xả thân để giúp Pai đạt được ước mơ.
Giữa hai người có những điểm tương đồng khơi gợi sự đồng cảm. Thứ nhất là họ đều cùng mồ côi cha mẹ. Yakumo bị mẹ bỏ rơi khi mới 9 tuổi, và cha cậu mất tích chỉ sau đó 4 năm, trong một chuyến thám hiểm vùng sâu của Tây Tạng. Tình cờ làm sao khi đó cũng là nơi cô bé Pai tỉnh dậy khi tất cả người cùng tộc đã bị xoá sổ. Không cha mẹ, không ký ức về những gì đã xảy ra.
Họ đã cùng lớn lên một cách thiếu thốn và đơn côi. Nhưng kỳ lạ thay, cả Pai và Yakumo lại cùng mang một thái độ tích cực trong cuộc sống. Cô bé Pai ngây thơ, hoạt bát với một nụ cười thường trực trên môi. Còn Yakumo thì yếu đuối nhưng tự lập, mới mười sáu tuổi đã vừa học vừa làm thêm tại bar chuyển giới tên “Culture Shock”. Số tiền kiếm được cậu dùng để trang trải và đi phượt cùng bè bạn. Cả hai đều không có biểu hiện của sự trầm cảm đặc trưng của những đứa trẻ bị bỏ rơi trong các M-A khác, mà điển hình là Shinji và Asuka trong Evangelion. Sự lạc quan một cách thực tế trong hoàn cảnh bi kịch đã trở thành một điểm khác biệt làm nên đặc trưng của 3×3 Eyes.

Thế nhưng, dù ngoài mặt có vững vàn và hoà đồng, Yakumo và Pai vẫn cần một bờ vai để nương tựa. Vì lẽ đó mà họ dành tình cảm cho nhau ngay từ những chương đầu của truyện.
Một điểm sáng làm nên sự hấp dẫn của truyện là sự trưởng thành trong tâm lý của các nhân vật chính diện. Một điều thật hiếm thấy trong truyện Shounen.
Character Development của Yakumo là tốt nhất trong truyện, và tốt hơn rất nhiều main shounen khác.
Mở đầu truyện cậu có một xuất phát điểm hết sức điển hình: một cậu trai mười sáu tuổi vừa học vừa đi làm thêm. Tuy vậy, ngay ở vạch xuất phát cậu đã thể hiện khả năng xoay xở khi cản bước một tên cướp khoẻ hơn và giành lại được đồ đạc của Pai, thay vì nằm yên chịu trận (một cách điển hình) hay đánh lại hết sức bá đạo (một cách điển hình) hay để Pai lộ mặt đánh lại tên cướp (một cách điển hình).
Khi trở thàng Kẻ Bất tử Wu, Yakumo không có thêm khả năng nào khác ngoài healing factor mạnh mẽ. Cậu vẫn là một đứa nhóc yếu nhớt dễ dàng bị lũ creep băm vằm. Vì vậy mà Yakumo buộc phải bù lại sự yếu đuối và non kinh nghiệm của mình bằng cách lợi dụng môi trường xung quanh và các món vũ khí thô sơ như lựu đạn tự chế và dao găm.

Còn Pai thì gần như không có Character Development, vì bản thân cô đã hoàn thiện ngay từ đầu truyện rồi. Pai sở hữu hai nhân cách: Pai – một cô bé loài người ngây thơ và hồn nhiên – và Parvati – nữ thần của người ba mắt, xảo quyệt và ngang tàng. Sự khác biệt giữa hai nhân cách khi thể hiện ra bên ngoài ở con mắt giữa trán và sự sắc xảo trong đôi mắt của Parvati.
Chủ đề đa nhân cách trong Manga và Anime có thể được viết thành một bài phân tích nhiều trang word. Nhưng ở đây mình chỉ tóm gọn lại những gì được thể hiện qua tính đa nhân cách của Pai và Parvati. Ở gần cuối truyện, Pai đã tiết lộ rằng Parvati cũng chính là Pai, dù cách ứng xử của hai người khác nhau. Còn Parvati thì tiết lộ rằng Pai là một nhân cách khác được nàng dựng lên để chống đỡ sang chấn tâm lý từ thảm kịch diệt chủng. Dựa trên tính cách của mình trong những ngày thơ bé. Pai và Parvati, ngây thơ và sâu sắc, hoạt bát và nghi hoặc, dũng cảm và tính toán, đều chỉ những mặt khác nhau của một người phụ nữ. Và Yakumo trong truyện đã yêu cả hai, trong sự chấp nhận những khía cạnh khác nhau trong tâm hồn của một người con gái là Pai-Parvati. Đó cũng là một thái độ trưởng thành khi ứng xử với người bạn đời, trong đó một người thấu hiểu sự đa chiều trong nội tâm của người kia. Thay vì bắt buộc người kia phải sống theo tiêu chuẩn và yêu cầu của bản thân mình.
Phản diện hùng mạnh
Trong truyện cũng có những kẻ dẫm lên ước vọng hoà bình của Parvati, nổi bật nhất là Quỷ vương Kaiyanwang và thủ hạ Benares của hắn. Nếu Pai và Yakumo vừa bảo vệ những người xung quanh vừa cố tìm cách để trở lại làm người, Kaiyanwang và Benares không từ một thủ đoạn nào để thu gom quyền lực nhằm cải tạo thế giới.

Theo truyền thống của người ba mắt Sanjiyan, Kaiyanwang là tước vị của người cai trị toàn bộ đế chế. Mỗi đời vua sẽ thực hiện nghi thức hấp thu sức mạnh và tri thức của những kẻ mạnh trong bộ tộc để vươn lên trở thành kẻ quyền năng nhất dẫn dắt người Sanjiyan. Đến thời của Parvati, Kaiyanwang trong lúc tiếp nhận sức mạnh mới đã đánh mất chính mình đồng thời “giác ngộ”. Hắn nhận ra vạn vật sinh-thịnh-bại-diệt trong một vòng luân hồi vô tận. Để không bị vòng luân hồi khuất phục, hắn quyết tâm truy về bản nguyên tốt đẹp của nhân loại. Chính vì vậy mà hắn tận diệt toàn bộ chủng tộc của mình để không ai ngăn được hắn truy cầu sức mạnh tối thượng. Parvati đã đánh mất ký ức khi nhìn tất cả đồng hương bỏ mạng trong nỗ lực phong ấn Kaiyanwang. Đến thời của Yakumo, Kaiyanwang trở lại với mục tiêu hiện thực hoá tham vọng của mình, nhằm biến nhân loại trở nên toàn thiện toàn mỹ.

Thế nhưng hắn ta vẫn rất yếu ớt bởi đòn đồng quy vu tận của tất cả người Sanjiyan. Vì vậy mà ở phần đầu của truyện, Kaiyanwang cần phải dựa vào thủ hạ của mình, một Wu hùng mạnh tên Benares.
Benares là một kẻ đối lập và mạnh mẽ hơn Yakumo ở mọi phương diện. Hắn là biểu tượng của lòng trung thành, kỷ luật thép và sức mạnh vô biên. Benares là một trong những phản diện ấn tượng nhất từng xuất hiện trong Manga và mình vẫn thắc mắc là tại sao hắn không thường xuyên được nhắc đến trên các diễn đàn mạng.
Có thể hiểu đơn giản rằng Benares là Thanos nhưng hoàn thiện hơn hẳn. Thay vì nói xàm với MC về lý tưởng của mình, Benares đập Yakumo tan xác mỗi lần gặp mặt. Mỗi khi Yakumo tung ra một chiêu thức mới thì Benares đều có cách khắc chế nó. Tuy Yakumo nhiều lần vô hiệu hoá Benares bằng những cách khác nhau, nhưng cậu chưa bao giờ thật sự đánh bại được hắn cả.

Đi kèm với sự vượt trội về sức mạnh là tôn nghiêm của một võ giả, khi hắn cực kì tôn trọng Yakumo và cho phép cậu chiếm lợi thế khi trận chiến trở nên quá vô vị. Thế thượng phong của Benares được giữ vững đến tận những chương cuối cùng của truyện, đến khi hắn quá hiếu chiến mà không nhận ra Yakumo đã vượt qua mình.
Mà đâu chỉ có vậy, ngoài việc là một võ giả cao cường và chúa tể một cõi trong âm giới, hắn còn là một kẻ mưu mô xảo quyệt, luôn đi trước Pai và Yakumo một bước. Khi mình nói Benares sẵn sàng làm mọi thứ để đạt mục đích, tức là hắn sẵn sàng giúp đỡ hai nhân vật chính, thậm chí là tự hy sinh bản thân để mở đường cho Pai và Yakumo. Sự hy sinh quên mình ấy chỉ có thể đến từ lòng trung thành tuyệt đối của Benares dành cho Kaiyanwang
Kết
Mình không tiếc lời tâng bốc phản diện của 3×3 Eyes là bởi vì Takada-sensei đã xây dựng họ quá tốt. Kaiyanwang, một nam thần toàn mỹ với quyết tâm sắt đá. Benares, một sinh vật hùng mạnh. Bộ đôi phản diện của truyện đứng trên đỉnh cao của tạo hoá. Họ chính là đại diện thuần tuý nhất cho chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa đề cao những con người “thượng đẳng”.

Cũng giống như nhà độc tài Hitler, Kaiyanwang đã chủ trương trừ khử mọi sự xấu xa trên đời khi thi hành một “human instrumentality project” của riêng mình. Hắn lên kế hoạch rút toàn bộ linh hồn của loài người để hoà làm một cùng linh hồn của hắn. Sau đó Kaiyanwang sẽ đưa tất cả trở lại thể nguyên khởi, những cảm xúc sơ khai và trong sáng, để nhận sự thanh tẩy sau cùng. Niềm tin ngây thơ ấy đã khiến hắn trả giá đắt khi “thể nguyên khởi” của hắn chẳng là gì hơn những cảm xúc căn bản nhất của sinh vật, trong đó tính ganh ghét thiệt hơn, thứ đã thôi thúc hắn truy tìm sức mạnh tuyệt đối. Nghi thức truyền thừa của tộc Sanjiyan vốn để tạo nên những anh hùng có khả năng lãnh đạo người dân. Sự tha hoá trong tâm trí Kaiyanwang đã khiến hắn chỉ còn tâm lý muốn tiêu diệt tất cả những thứ mà hắn cho là xấu xa và không đáng tồn tại.
Benares cũng nhận được minh triết như chủ nhân mình, khi tự thú nhận rằng cả đời hắn chỉ biết phục vụ Kaiyanwang bằng cách chiến đấu. Và không còn gì khác nữa. Đỉnh cao võ học và sức mạnh ma thuật vô biên mà hắn khổ công đạt được, hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì trong những giờ phút sau cùng.
Lý tưởng của những kẻ vĩ đại đứng trên cả xã hội dẫn đến một kết cục cay đắng như thế. Vậy còn cuộc sống bình thường mà Pai và Yakumo tìm kiếm liệu có tốt đẹp hơn không?
Trong suốt 577 chương truyện, người đọc chỉ cần đọc 6 chap đầu để hình dung được cuộc sống thường nhật của hai người diễn ra như thế nào. Đi làm, về nhà, ăn ngủ nghỉ và quấn quít bên nhau. Chỉ có vậy thôi. Tầm thường, vô vị. Dễ dàng đạt được chỉ bằng một mức lương tối thiểu. Cũng không đòi hỏi quá nhiều cố gắng của cả hai.

Khi so sánh với vinh quang của Kaiyanwang và sự vượt trội của Benares, cuộc sống ấy trở nên thật nhỏ bé và mờ nhạt. Kaiyanwang đã rất rộng lượng khi muốn nhập tất cả linh hồn của nhân loại vào linh hồn của mình để tất cả được hưởng sự thuần khiết tuyệt đối. Trước sự mời gọi ấy, Parvati đã nói hộ độc giả khi chọn lấy sự tự do:
” Hãy để nhân loại quyết định họ sẽ làm gì (với sự tự do của bản thân)”
“Ngay cả khi niềm tin của ta là ngây thơ, chuyện đó cũng chẳng quan trọng”
Sự tự do là điều mà Pai và Yakumo đã vật lộn để giành lấy, trải qua hàng vạn dặm đường, qua bao lần vào sinh ra tử, mà có là người bất tử cũng khó lòng toàn vẹn trở về. Tự do để được sống cuộc đời mà mình đã chọn, kể cả khi cuộc sống đó quá đỗi bình dị.
<copy từ ar2dteam blog>